Kim Dung (tên thật là Tra Lương Dung, 1924 - 2018) là 1 trong những nhà văn có tầm ảnh hưởng nhất của văn học Trung Quốc hiện đại. Ông chính là "cha đẻ" của loạt tiểu thuyết kiếm hiệp "vang danh tứ phương".
giảo [ giao] U+4F7C, tổng 8 nét, bộ nhân 人 (+6 nét) phồn & giản thể, hình thanh. Từ điển phổ thông. 1. đẹp, quyến rũ, duyên dáng. 2. nổi bật. Từ điển trích dẫn. 1. (Tính) Đẹp, duyên dáng. Như: "giảo nhân" 佼 人 người đẹp. § Cũng như "mĩ nhân" 美 人 hay "giai nhân
Giáo trình Chuẩn HSK 4 là cuốn giáo trình thứ tư nằm trong bộ Giáo trình Chuẩn HSK. Trong quyển 4 này, người học sẽ được làm quen lượng từ vựng, ngữ pháp cùng các chủ đề ở độ khó nhất định. Khi nắm vững…
THỜI LƯỢNG: ~ 60 phút / tập phim. Bộ phim Thẩm Phán Ác Ma thuộc thể loại phim Tổng Hợp của Hàn Quốc. Khi công lý do bộ não giảo hoạt thực thi, Truyền hình Hàn Quốc đã dũng cảm công chiếu bộ phim Thẩm Phán Ác Ma (The Devil Judge). Đây là tác phẩm mang đậm nét chính trị
Gặp kim tất có được công trình tốt, đắc thổ thì dần trở thành Giá Sắc. chế, do vậy gặp Kim nhiều thì thế của hỏa cũng chịu tổn thất (3). Thổ là Thực Thương, kim là Tài, gặp thổ trọng thì kim nhiều, chỉ được Tỷ Kiếp tăng cường trợ lực cho hỏa thì mới
. Đinh Tấn Lực Quanh bàn nhậu lâu nay vẫn thường có người say sưa kể chuyện nhà Đường 618-907, từng được coi là đỉnh cao của nền văn minh Trung Hoa. Với Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, một trong tứ đại mỹ nhân bên Tàu. Chuyện Đường Tăng sang Tây Vực thỉnh kinh Tây Du Ký. Hoặc chuyện đâm ngang/chận đứng bánh xe lịch sử của thời Võ Chu 690-705 với nữ hoàng đế duy nhất Võ Tắc Thiên lừng danh toàn bộ sử Tàu. Lúc nâng cốc, những người có điều kiện cũng thường tiện dịp khoe chuyến tham quan Đại Đường Phù Dung Viên ở Tây An tức cố đô Trường An, rộng mét vuông với khoảng một phần ba diện tích đó là nước, phần còn lại là khu Bảo tàng nghệ thuật đời Đường, ở ngay phía Nam một ngôi chùa được xây dựng khoảng 14 thế kỷ trước và từng là nơi Ngài Huyền Trang dịch kinh Phật. Thỉnh thoảng lại có lắm kẻ tỏ lòng hâm mộ quyển “Toàn Đường Thi” với gần 50 nghìn bài thơ của hơn 2300 nhà thơ đời Đường. Rồi cao hứng ngâm nga dăm bài tứ tuyệt cứng nêm/chắc luật/trắc trắc/bằng bằng giòn giã như tiếng AK trong thời hoàng kim của văn học nghệ thuật TQ, với các ngôi sáng thuộc hàng thi tiên và thi thánh như Vương Bột, Dương Quýnh, Lư Chiếu Lân, Lạc Tân Vương, Trần Tử Ngang, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Vương Duy, Mạnh Hạo Nhiên, Cao Thích, Sầm Sâm, Bạch Cư Dị, Nguyên Chẩn, Lý Hạ, Lý Thương Ẩn, Đỗ Mục Lâu rồi, hồi VTV3 khởi chiếu phim Trình Giảo Kim Cheng Yaojin 程咬金 , có người đã điện nhắc mở đài giục coi đi, coi đi, hay lắm, hay lắm! Mà thiệt, cảm ơn người nhắc, và cảm ơn VTV, là nhờ phim bộ truyền hình n ày mới biết tay danh hài Tiết Cương là con của Tiết Đinh San, tức là cháu nội của Tiết Nhơn Quý. Mới biết Đơn Hùng Tín, Tần Thúc Bảo, Trương Công Cẩn, Uất Trì Cung, La Thành, Vưu Tuấn Đạt và Trình Giảo Kim… là một nhóm quần hùng tụ hội. Mới biết Trình Giảo Kim đã từng ba lần làm sứ giả cầu viện tẩu tẩu Phàn Lê Huê xuống núi giúp nghĩa huynh Tiết Đinh San; và từng nổi tiếng về tài đánh búa, lại còn được thiên hạ nể trọng về biệt danh triệt hạ đối thủ trong vòng ba chiêu búa đầu tiên. Mà thiệt, không có VTV thì lấy đâu dân ta có tài thuộc lòng sử Tàu tới vậy? Làm sao dân ta biết rõ Lý Thế Dân là người động viên phụ thân Lý Uyên đứng lên khởi nghĩa dẹp nhà Tùy để lập ra nhà Đường vang danh bốn cõi là “thịnh thế thiên triều”? Làm sao biết rõ Lý Thế Dân, cho dù đã xuống tay sát hại 2 anh em trai Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát cùng 10 người con trai của họ, để chiếm ngôi thái tử, sau thành Đường Thánh Tông… nhưng vẫn để đời công trạng từng thân hành dẫn quân chinh phạt Cao Ly; từng thả 3000 cung nữ về với mẹ cha ngay khi vua cha Đường Cao Tổ băng hà; từng trân trọng hiền tài Mã Chu ngay khi đọc tờ sớ đầu tiên của đương sự; từng xiển dương và thực hiện lời khuyên của đại thần Ngụy Trưng “Nghe rộng thì sáng, nghe lệch thì tối”; từng kết nghĩa đệ huynh với Đường Huyền Trang Đại sư Tam Tạng; từng cắt sưu giảm thuế, mở kho phát chẩn dân nghèo và chuộc những nạn dân phải bán mình làm nô tỳ; và tự để đời nhiều danh ngôn của một minh quân, ví dụ như “Muốn làm vua được tốt, cần trước tiên để trăm họ sống nổi. Nếu vì mình mà làm tổn hại đến trăm họ, giống như cắt thịt đùi ăn vào bụng, bụng no thì người cũng chết”… Cái lớn gấp bội mà truyền hình VTV không nhắc, khiến cho dân ta, vốn ít khi đọ sử, để biết rõ hơn, rằng, thời 4T Thịnh Thế Thiên Triều của Đại Đường chính là thời kỳ Việt Nam lâm vòng Bắc thuộc lần thứ 3 Năm 602, nhà Tùy sai Lưu Phương đem quân sang đánh nước Vạn Xuân. Vua đời thứ 3 của Vạn Xuân là Lý Phật Tử hàng giặc, bị bắt sang Tàu. Việt Nam trở thành một châu của nhà Tùy, gọi là châu Giao. Năm 605, nhà Tùy đổi châu Giao thành quận Giao Chỉ, đồng thời, đặt ra Phủ-Đô-Hộ-Giao-Chỉ để cai trị Việt Nam. Năm 618, nhà Đường lật đổ nhà Tùy, lập ra nước Đại Đường bề thế. Năm 622, thái thú đương nhiệm của nhà Tùy là Đại tổng quản Khâu Hòa xin thần phục nhà Đường. Việt Nam tất nhiên trở thành thuộc địa của Đại Đường. Năm 624, Đường Cao Tổ lại đổi Phủ Đô Hộ Giao Chỉ thành Phủ Đô Đốc An Nam. Tên gọi An Nam trong lịch sử Việt Nam bắt đầu từ thời điểm này. Chức quan đứng đầu Phủ Đô Hộ An Nam lúc đầu gọi là Kinh lược sứ, sau đổi thành Tiết độ sứ. Nhà Đường lại chia Giao Châu làm 12 châu là Giao/Phong/Chi/Ái/Lục/Thang/Hoan/Trường/Diễn/Võ An/Võ Nga/Phúc Lộc; đứng đầu mỗi châu là một viên quan thứ sử; mười hai châu này lại được chia thành 59 huyện. Trong suốt 300 năm Bắc thuộc lần thứ 3, dân ta có tổng cộng 5 cuộc nổi dậy giành độc lập Năm 687, do Lý Tự Tiên và Đinh Kiến khởi xuất; Năm 713, do Mai Thúc Loan khởi nghĩa, xưng là Mai Hắc Đế; Năm 791, do anh em Phùng Hưng và Phùng Hải đề xướng, chiếm thành châu Giao, nhưng sau khi Phùng Hưng mất, con ông là Phùng An đã đầu hàng Triệu Xương nhà Đường; Năm 819, do người Tày/Nùng ở vùng Tây Bắc nổi dậy chống lại quan lại nhà Đường. Năm 905, do Hào trưởng Chu Diên Hải Dương là Khúc Thừa Dụ dấy động dân binh nổi lên chiếm lấy thủ phủ Đại La Hà Nội, tự xưng là Tiết độ sứ, và chấm dứt thời kỳ Bắc thuộc này. Khán giả của VTV, vì không rõ, nên chẳng thể nào mê các đường đao/kiếm Việt Nam của Phùng Hưng hay Khúc Thừa Dụ, so với tài năng xuất chúng trên màn ảnh của Trình Giảo Kim về đường búa 3 chiêu tức là khi phải dùng tới chiêu thứ tư thì coi như thua. Lắm kẻ mê Trình đến mức viết báo tuyên truyền xem ra chẳng khác gì họ Trình múa búa. Gần đây nhất, trên trang báo ANTĐ mở rộng, lại xuất hiện một kẻ rìu to búa lớn, hiệu là Nguyễn Việt, mạnh dạn lên tiếng kêu gọi bất kỳ người Việt nào đang mơ hãy mau tỉnh lại. Trình tự của chiêu thức Giảo Trình Ba Bốn Búa này như sau Bái tổ, tác giả đặt ra tiền đề âm mưu kích động “các cuộc tụ tập bất hợp pháp của vài chục người” là bởi có người kích động nhằm chống nhà nước. Búa thứ nhất, tác giả đặt câu hỏi là đa phần người biểu tình có cùng quan điểm chống nhà nước đó không. Búa thứ hai, tác giả nêu vấn đề hợp pháp của các “cuộc tụ tập đông người và sáng chủ nhật những tuần qua”. Búa thứ ba, tác giả nâng cấp sự hợp pháp của các cuộc biểu tình đó lên hàng “thách thức pháp luật”. Búa thứ tư, sau cùng, tác giả cố tình tỏ vẻ bỏ ngỏ việc chốt lại cái tiền đề áp án của đòn khai búa. Không ai chắc tác giả bài viết ngu si tăm tối dường đó. Chỉ có thể quy cho kẻ đặt hàng bài viết đã tự thiết kế hệ lý luận “bước chân lừa quanh cối xay” này xoay xoắn cái tiền đề có 2 ý chính một là tụ tập bất hợp pháp, và hai là có người kích động. Từ tiền đề tưởng là chắc nịch đó, câu hỏi thứ nhất là một đường búa tự chặt lấy chân. Bởi vì câu trả lời 50/50 là có hoặc không. Tác giả tự cho cái quyền trả lời “không” thay cho người được hỏi là đám đông tham gia biểu tình, như thói tự đại diện của truyền thông nhà nước vẫn từng làm và vẫn ngỡ nó còn hiệu nghiệm, song sẽ mắc quai ở điểm nó tự phát. Trong thời đại a-còng này, nhiều phần câu trả lời chưa chắc sẽ như nhà nước mong đợi. Muốn biết chắc, phải làm một cuộc thăm dò dư luận khoa học và khách quan. Có đứa nào dám trưng cầu dân ý không? Bởi ở vào trường hợp nhà nước ít hèn đó, nếu đa phần người tham dự trả lời “có” thì kẻ đặt hàng lẫn kẻ viết bài sẽ chui vào đâu cho đỡ nhục? Hoặc sẽ về đâu học lại các nguyên tắc truyền thông, với điều ghi nhớ hàng đầu là đừng bao giờ liệt kê số đông của đối thủ, chưa nói tới chuyện đẩy thêm đối tượng biểu tình và cả độc giả bài báo về phía đối thủ cho nó sớm thành đối lập. Vẫn từ tiền đề chắc nịch nói trước là bất hợp pháp, tác giả lại múa thêm đường búa tự chặt lấy tay, bằng câu hỏi các cuộc tuần hành đó có hợp pháp hay không. Câu hỏi, không khéo, như trong trường hợp này, sẽ dẫn đến một tác dụng lật ngược bất ngờ Luật biểu tình ở đâu để quy rằng các cuộc biểu tình đó là bất hợp pháp? Hay nhẹ nhàng hơn, Vì đâu mà các cuộc biểu tình đó bất hợp pháp? Vì nhà nước run sợ không dám đề xuất và thông qua luật biểu tình? Vì cả đảng lẫn nhà nước phải câu giờ để cai trị đất nước bằng sắc lệnh thay cho luật? Vì cả đảng lẫn nhà nước chỉ có cái khả năng hết mức là ban hành loại “thông báo” vi hiến/vi luật/khơi khơi/không số/ không nơi gửi/không người nhận/không chữ ký? Hay, vì cả đảng lẫn nhà nước chỉ có cái khả năng hết mức về định nghĩa, rằng “Các cuộc tụ họp đông người không xin phép được coi là bạo loạn và cảnh sát thẳng tay đàn áp ngay”? Búa thứ ba, phọt ra ngoài cái tiền đề nói trên, và lần theo thói “thuyết phục” của trung tá CA Hoàng Văn Dũng đối với Blogger Điếu Cày, thì hẳn đây là đường búa quay ngược tự “làm mất khả năng đàn ông” của kẻ đang múa. Bởi, chẳng mắc gì mà tác giả luôn cả tay đặt hàng và nhà nước phải bực mình về quyết định riêng của nhóm biểu tình là khi nào đi/khi nào nghỉ. Rồi tự nâng cấp/gán ghép/mở đường cho những quyết định tự thân của họ biến thành những “thách thức”, thậm chí, là “khiêu khích”, là “láo xược”. Thách thức thì đã sao? Một chính phủ lành mạnh và có nội lực chẳng đời nào lo sợ những thách thức challenging để tranh luận hướng tới một giải pháp tối hảo cho đất nước. Chấp nhận thách đố, giữa lãnh đạo với cá nhân/giữa lãnh đạo với một tổ chức/giữa chính phủ với tổ chức phi chính phủ/giữa đảng cầm quyền với đảng đối lập…, từ đó, còn là một loại văn hóa chính trị tầm cao. Chỉ có những võ sĩ hạng hèn mới không dám nhận lời thách đấu. Chỉ có những chính phủ bị coi là bất xứng hoặc tự ti về tính bất xứng của nó mới sợ hãi thách đố. Còn, ngoài ra, chỉ hạng tay sai/văn nô/bồi bút… mới rạp mình bày tỏ niềm bực tức cho rằng các thách thức trong sáng của sinh hoạt dân chủ là những khiêu khích hay láo xược. Chính loại văn nô tự khúm núm hạ mình xuống hàng con cái của thứ cha mẹ bạo quyền hay tương quan chó-chủ đó mới tự coi hành động thách đố là “láo xược” với bề trên. Đường búa thứ ba này đã lột trần thân thế và tính cách của tác giả cùng kẻ đặt hàng bài báo trên tờ ANTĐ. Đường búa phụ trội thứ tư coi như thua, chính là một câu hỏi lơ lửng như một đoản khúc tự vấn có lời đáp sẵn trong tiền đề áp án bên trên “âm mưu thật sự của những kẻ kích động các cuộc tụ tập bất hợp pháp là gì?”. Coi như thua, chính là ở chỗ huỵch toẹt ra nỗi sợ hãi sinh tử của chế độ, rằng Trước sau gì Nhân dân cũng sẽ đều bước tuần hành từ điểm chống TQ xâm lược tới điểm vạch trần cái hèn của đảng nhà nước quỵ lụy TQ nên không dám lên tiếng về hiểm họa Bắc thuộc lần cuối này. Điểm vạch trần đó, trong niềm tự ti giao thoa và cộng hưởng của bạo quyền và văn nô, mặc nhiên được gia cố thành tội danh đi từ chỗ chống TQ tới chỗ chống nhà nước. Cái đọng lại trong đầu độc giả, nếu có, chỉ có thể là nỗi sợ hãi sinh tử đó, đã được tác giả cất công kẻ rõ nét, tô đậm màu, với lời tự kết là hãy tỉnh lại. Nỗi sợ hãi tập thể và có hệ thống đó không có thắng hãm đà tuột dốc. Nó ăn lan qua bài 2 của cùng tác giả, với bức ảnh một du khách mặc áo đỏ ngồi xích lô mui đỏ minh họa cho “ấn tượng một Việt Nam ổn định, hoà bình và phát triển”, trong lúc toàn bài phải dựa vào cái Nghị định 38/2005/CP ngày 18/3/2005 để chứng minh kỳ tích dưới sự lãnh đạo của đảng, Việt Nam hiện là một đất nước gia công đầy rẫy gia nô dưới một nền công an trị theo nghị quyết và nghị định. Trình tự lý luận chân lừa/cối xay của cả hai bài báo được trả nhuận bút bằng tiền thuế của dân chứa đầy lổ hổng như nói trên, trên thực tế, cũng chỉ là một hệ quả không thể khác của cái nền báo chí ma đầu và du côn, như WikiLeaks tiết lộ hàng loạt phụ lục 1 & 2, trong đó, thật khó thấy được chất người của các ngòi bút. Lắm kẻ kháo nhau rằng đây chính là hậu duệ nhiều đời của Trình Giảo Kim …trật búa, trong sổ hộ chiếu ghi tên là Trình Giảo Xan, chẳng biết đúng sai được mấy phần. Chỉ biết đám giang hồ Dân Báo thời này lại mắn đẻ, sinh ra chi cho lắm Dương Lâm, khiến Trình Giảo Xan phải rơi vào hồi thứ 10 của truyện “Thuyết Đường” Dê Tìm Cọp. 28-8-2011. Mừng sinh nhật cố Văn hào Lép Nicôlaiêvich Tônxtôi. Một ngày đọc báo lá cải để nghĩ đến những tay chọc trời khuấy nước. Blogger Đinh Tấn Lực Phụ lục 1 Tài liệu WikiLeaks Di sản của Võ Văn Kiệt, một năm sau ngày mất Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã khiến nhiều người ngạc nhiên vào 28 tháng Năm khi văn phòng thủ tướng ra lệnh cho tất cả các tòa soạn báo in và báo điện tử lớn ở Việt Nam, 2 ngày trước ngày giỗ đầu của cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt, rằng phải đăng một bài viết của ông Dũng tưởng nhớ sự kiện này. Các nguồn tin từ báo chí ở tp HCM nói với tòa lãnh sự rằng truyền thông nhận chỉ thị trực tiếp từ văn phòng Thủ tướng rằng bài của ông phải đăng trang nhất, và rằng không có bài viết nào về ông Kiệt được phép xuất bản trước bài này. Bài viết của Thủ tướng Dũng nhiều hơn một bài tán tụng lãnh đạo cộng sản thông thường, ca ngợi ông Kiệt như một người hăng hái tranh đấu cho tự do, một nhà cải tổ vĩ đại, một người tiên phong hòa giải dân tộc và một nhà cải cách kinh tế. Nhưng khi bài viết được đăng, dư luận xả van. Nhiều bài báo, trên cả báo chính thức lẫn cộng đồng blog, miêu tả ông Kiệt như là nhà lãnh đạo cuối cùng thuộc thế hệ Đổi Mới ở Việt Nam Một nhà đổi mới vĩ đại, một người mong muốn hòa giải, nhưng hơn hết, một người ủng hộ dân chủ có vị trí và uy tín không ai có được để công khai ủng hộ cải cách. Những quan sát viên chính trị ở tp Hồ Chí Minh cho chúng tôi biết họ đọc bước đi của ông Dũng như một nỗ lực “xây dựng hình ảnh của ông ta như một người cổ vũ cải cách”, và đặc biệt là để lấy lòng những trí thức có đầu óc đổi mới, những người gần đây đã công khai phản đối dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên của chính phủ Việt Nam. Một nguồn tin tin cậy nói với chúng tôi rằng, khi mà ông Dũng và chính phủ VN đã tỏ ra không mấy tôn trọng mong ước và suy nghĩ của ông Kiệt vào năm ngoài, thì mánh khóe của Thủ tướng tỏ ra “phản tác dụng” với trí thức tp Hồ Chí Minh và thất bại trong việc kiếm điểm cho Thủ tướng. Tqvn2004 chuyển ngữ Theo WikiLeaks * Phụ lục 2 Wikileaks Nhà nước chặn thông tin, bịa tin tức & tham nhũng …Tổng lãnh sự Fairfax viết trong bản báo cáo đề ngày 29 tháng 1, 2010, trong phòng xử chỉ có một vài cán bộ của đảng Cộng Sản Việt Nam được vào xem. Phóng viên và nhân viên ngoại giao được đặt trong một phòng khác và xem qua truyền hình – “thường xuyên bị nhiễu âm thanh trong lúc đang điều trần”. Gia đình các bị cáo được đặt trong một phòng khác, cũng xem qua truyền hình và âm thanh cũng bị kiểm duyệt như vậy. Ông Fairfax báo cáo rằng mọi loại máy thu, máy quay, máy chụp hình đều bị cấm, và lý do là để cho báo chí của nhà nước có thể tự do bịa đặt. Ông viết, lý do là để “ngăn ngừa không cho người quan sát dễ dàng lật tẩy những lời tường thuật rất ư sai lạc, bằng những sự thật đáng xấu hổ”. Ông Fairfax đặc biệt nêu thí dụ bài báo An Ninh Thế Giới, trực thuộc Bộ Công An Việt Nam, đề ngày 23 tháng 1, 2010. Bài báo này có những câu hỏi trả lời phỏng vấn của ông Trần Huỳnh Duy Thức, được viết như thể phóng viên phỏng vấn ông Thức lúc ông Thức trên đường vào tòa. Tuy nhiên, ông Fairfax cho biết, “bốn bị cáo được đưa từ xe công an vào thẳng phòng xử trong vòng vây của một đám đông công an, không ai được đến gần, chứ đừng nói chi phỏng vấn, những bị cáo này”. Bài báo của An Ninh Thế Giới cũng trích dẫn lời khai của Luật Sư Lê Công ịnh rằng ông “đã bị lôi kéo vào những âm mưu hòng lật đổ chính quyền nhà nước…” Ông Fairfax báo cáo về Washington rằng câu nói đó do phóng viên An Ninh Thế Giới bịa ra và đặt thêm vào sau lời khai của ông ịnh… Vũ Quí Hạo Nhiên Người Việt
Xung quanh bàn nhậu thường có những người say sưa kể chuyện về triều đại nhà Đường 618-907, từng được coi là đỉnh cao của nền văn minh Trung Hoa. với duong minh hoang va duong quy phi, 1 trong tứ đại mỹ nhân ngố tàu. câu chuyện về con đường đi lên miền tây xin kinh hành trình về miền tây. hay câu chuyện vượt / dừng bánh xe lịch sử của thời Vũ Châu 690-705 với nữ hoàng đế duy nhất nổi tiếng trong toàn bộ lịch sử chiến thuyền. bạn đang xem cười ai là nhà giả kim, mọi người vào đây tranh luận nhé Trong khi nâng ly chúc mừng, những người có khả năng chi trả cũng thường tận dụng cơ hội để khoe khoang về chuyến thăm Công viên Đại Đường Phù Dung ở Tây An cố đô Trường An, rộng với khoảng một phần ba khu vực là nước. , phần còn lại là bảo tàng nghệ thuật triều đại nhà tang, ngay phía nam của một ngôi chùa được xây dựng cách đây khoảng 14 thế kỷ và từng là nơi ông dịch kinh Phật. Đôi khi, có không ít người bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với tập thơ “tang thi hoàn chỉnh” với gần bài thơ của hơn nhà thơ xứ Tang. rồi lại nhiệt tình ngâm nga mấy bài tứ tuyệt như tứ tuyệt / luật lệ / tứ tuyệt / đanh thép như ak trong thời kỳ hoàng kim của văn học nghệ thuật Trung Quốc, với các danh nhân thuộc hàng ngũ tiên, thánh thơ. như bụi vương. , duong quynh, lan mat urn, lac tan vuong, tran tu ngang, ly bach, do phu, vuong duy, manh hao nhien, cao thich, sam gin, bach di, nguyen chien, ly ha, ly thuong an, do element , … cách đây khá lâu, khi vtv3 công chiếu bộ phim giả kim thuật cheng yaojin 程咬金 , có người gọi để bật đài ! Mong các bạn đón xem, xem hay, hay quá! thật sự, cảm ơn đã nhắc nhở tôi, và cảm ơn vtv, nhờ bộ phim này mà tôi biết rằng nghệ sĩ hài xuet cuong là con trai của thời kỳ dinh san, tức là cháu nội của chúa công. new to know don hero, qin chú bao, truong cong lon, thuong tri cung, la thanh, vuu tuan dat va ma kim cuong nay … là một nhóm anh hùng tập hợp lại. Tôi mới biết nhà giả kim đã ba lần làm sứ giả xin xuống núi giúp sư huynh Nghĩa Đình Sản; và từng nổi tiếng với tài cầm búa, và còn được cả thế giới kính nể với biệt danh hủy diệt đối thủ trong ba lần vung búa đầu tiên. thực sự, nếu không có vtv, nhân dân của chúng ta sẽ lấy đâu ra tài năng ghi nhớ lịch sử tàu thủy? Làm sao mà nhân dân ta biết được rằng chính nhân dân là người đã động viên cha, mẹ khởi nghĩa quét sạch nếp nhà để lập nên triều đại tang gia lừng danh tứ quốc là “thịnh thế hưng thịnh”. ? làm sao biết được sự thật từ người dân, dù đã giết chết 2 anh em Lý Biền và Lý Nguyên cát, cùng 10 người con của họ để chiếm ngôi thái tử, sau khi tang thành tông … nhưng vẫn để lại công trạng của mỗi người để dẫn đầu quân đội chinh phục địa lý; Ông từng tặng cung nữ cho cha mẹ họ ngay khi cha ông là Hoàng đế Cao An băng hà; một khi anh ta vuốt ve ma chu sage ngay khi anh ta đọc bản báo cáo đầu tiên của đương sự; đã từng hô hào và thực hiện lời khuyên của đại thần trong ngụy “nghe nhiều là sáng, nghe dở là tối”; anh từng kết nghĩa với tang xuanzang sư phụ tam tạng; ông từng cắt thuế, mở kho để phân phát cho dân nghèo, chuộc những người tị nạn phải bán làm nô lệ; và nhiều câu nói nổi tiếng của một bậc quân tử khôn ngoan được phép sống, chẳng hạn như “Muốn làm vua tốt thì trước hết phải để cho trăm họ được sống. Nếu vì lợi ích của mình mà làm hại trăm họ thì chẳng khác gì cắt đùi. thịt mà ăn vào bụng thì no bụng cũng chết. ”… điều lớn lao mà đài truyền hình vtv không đề cập đến, khiến người dân chúng ta, những người ít khi so sánh lịch sử, biết rõ hơn rằng thời đại 4 năm trị vì của Đại Đường là thời kỳ Việt Nam sụp đổ. Vòng tròn phía bắc thứ 3 Vào năm 602, nhà Tùy cất quân đánh nước vạn suối. vị vua thứ ba của vạn suối, một nhà sư chống giặc, bị bắt xuống tàu. Việt Nam trở thành lục tục, gọi là châu giao. vào năm 605, gia tộc chuyển châu giao thành quận giao, đồng thời thành lập chính phủ do-ho-giao độc quyền cai trị Việt Nam. Năm 618, nhà Đường lật đổ nhà Tùy và thành lập nhà nước Đại Đường. Vào năm 622, vị quan đại thần của gia tộc Tô gia là đại tổng quản thái bình đã xin thần phục nhà tang. Việt Nam dĩ nhiên trở thành thuộc địa của Đại Đường. tại 624 cao to street đổi quận do Ho District thành đô đốc an nam. tên gọi một danh nhân trong lịch sử Việt Nam bắt đầu từ thời điểm này. Lúc đầu, Đô hộ phủ An Nam Tiết độ sứ được gọi là Peine Kinh Sứ, sau đổi là Tiết độ sứ. triều đại tang lại chia giao châu thành 12 châu giao / phong / chi / ai / luc / thang / hoan / trường / diễn / vo an / vo nga / may mắn; ở đầu mỗi lục địa có một lịch sử chính thức; Mười hai lục địa này được chia thành 59 quận. Trong 300 năm bắc thuộc lần thứ 3, nhân dân ta đã có tổng cộng 5 cuộc nổi dậy giành độc lập in 687, vì những lý do tự áp đặt và dinh kien; năm 713, do cuộc khởi nghĩa của chú loan mai, được gọi là hoàng mai hạc; vào năm 791, do anh em phung hưng và phung hải khởi xướng, họ chiếm thành châu giao, nhưng sau khi phung hưng qua đời, con trai ông phung an đã hiến triệu xương cốt cho triều đại tang gia; vào năm 819, do người Tày / Nùng ở vùng Tây Bắc nổi dậy chống lại quan lại nhà Đường. vào năm 905, do thủ lĩnh của chu diên hải đường là mẫu mực của việc kích động dân quân nổi lên giành quyền kiểm soát thủ đô Đại La Hà Nội, tự xưng là thống lĩnh quân sự và kết thúc thời kỳ của thời bắc thuộc. này. Khán giả vtv, bởi vì không biết, không thể không yêu những đường kiếm / kiếm thuật của phung hung hay phuong thuong, so với tài năng xuất chúng trên màn ảnh của nhà giả kim trên đường búa 3 phương. tức là khi anh ta phải sử dụng đến nước đi thứ 4 thì coi như thua. nhiều người bị ám ảnh đến mức viết các bài báo tuyên truyền giống như búa bổ. gần đây, trên tờ báo antĐ mở rộng xuất hiện một chiếc rìu lớn có tên là nguyen viet, mạnh dạn gọi bất cứ người Việt Nam nào mơ ước mau tỉnh giấc. Trình tự của kỹ thuật ba bốn búa này như sau bai to, tác giả thiết lập tiền đề rằng âm mưu kích động “tụ tập bất hợp pháp vài chục người” là do ai đó xúi giục để chống lại nhà nước. đầu tiên, tác giả đặt câu hỏi liệu phần lớn những người biểu tình có cùng quan điểm chống nhà nước hay không. Ở nhát búa thứ hai, tác giả đặt ra vấn đề pháp lý về “các cuộc tụ tập đông người và các buổi sáng Chủ nhật trong những tuần gần đây”. thứ ba, tác giả nâng tính hợp pháp của những cuộc biểu tình này lên tình trạng “bất chấp pháp luật”. xem thêm tiểu sử ca sĩ phung ngoc huy – tiểu sử ca sĩ phung ngoc huy đòn búa thứ tư và cuối cùng, tác giả cố tình để ngỏ phần đóng tiền đề đòn búa. không ai dám chắc rằng tác giả của bài báo lại ngu ngốc như vậy. chỉ có thể quy cho người đặt hàng đã nghĩ ra cái lý thuyết “lừa đi quanh cối xay” này xoắn tiền đề có hai ý chính một là tụ tập bất hợp pháp và hai là kẻ nào đó khiến người ta phải di chuyển. Từ tiền đề có vẻ vững chắc đó, câu hỏi đầu tiên là một cái búa cắt đứt chân của chính nó. bởi vì câu trả lời 50/50 là có hoặc không. tác giả tự cho mình quyền trả lời “không” thay cho bị đơn là đám đông tham gia biểu tình, như cách tự xưng của báo chí nhà nước vẫn làm và vẫn cho rằng vẫn có hiệu quả, nhưng sẽ bị sập bẫy. trong vòng lặp chỉ ra nó một cách tự phát. trong thời đại xiềng xích này, nhiều phần câu trả lời có thể không phải là những gì chính phủ mong đợi. muốn chắc chắn thì phải làm một cuộc thăm dò dư luận một cách khoa học và khách quan. Có ai dám tổ chức trưng cầu dân ý không? bởi vì trong trường hợp thấp kém đó, nếu đa số người tham gia trả lời là “có”, thì người đặt hàng và người viết sẽ đi đâu để khỏi bị bẽ mặt? hoặc bạn sẽ đi học lại các nguyên tắc giao tiếp ở đâu, với điều đầu tiên cần nhớ là đừng bao giờ liệt kê số đông đối thủ, chứ đừng nói đến việc đẩy thêm người phản đối và người đọc bài báo sang một bên. . ngay cả từ tiền đề chắc chắn rằng đó là bất hợp pháp, tác giả đã nhảy một lần nữa với một cái búa để chặt tay mình, với sự nghi ngờ về việc liệu các cuộc tuần hành có hợp pháp hay không. câu hỏi, như trong trường hợp này, dẫn đến một tác dụng ngược không ngờ luật biểu tình ở đâu để làm cho loại biểu tình này trở nên bất hợp pháp? hay nhẹ nhàng hơn, tại sao những cuộc biểu tình đó lại là bất hợp pháp? vì nhà nước ngại đề xuất và thông qua luật biểu tình? vì cả đảng và nhà nước câu giờ để điều hành đất nước bằng sắc lệnh thay vì luật? vì cả đảng và nhà nước đều có khả năng duy nhất là ban hành một loại giấy phép vi hiến / bất hợp pháp / vi hiến / không có giấy phép / không số / giao / không nhận / không chữ ký? Hay, do cả đảng và nhà nước chỉ có khả năng tối cao để xác định, rằng “các cuộc tụ tập đông người mà không được phép bị coi là bạo loạn và bị cảnh sát trấn áp ngay lập tức”? cây búa thứ ba, phá vỡ tiền đề đã nói ở trên, và theo thói quen “thuyết phục” của trung tá ca hoàng văn dũng về phía blogger dieu arado, thì đây hẳn là dòng búa ngược làm “biến mất” vẻ nam tính. “của vũ công bởi vì, đừng bận tâm rằng tác giả luôn cả lệnh và chính phủ phải khó chịu trước quyết định của chính nhóm biểu tình khi nào nên đi / khi nào nghỉ ngơi. Và sau đó tự hiện thực hóa / chỉ định / mở đường cho sự tự quyết của họ trở thành “thách thức”, thậm chí “khiêu khích”, “xấc xược”. Thử thách thì sao một chính phủ lành mạnh không bao giờ sợ thử thách để lập luận hướng đến giải pháp tối ưu cho đất nước. Chấp nhận thử thách, giữa lãnh đạo và cá nhân / giữa lãnh đạo và tổ chức / giữa chính phủ và tổ chức phi chính phủ / giữa đảng chính phủ và đảng đối lập …, do đó, nó cũng là một loại hình văn hóa chính trị cấp cao. dám chấp nhận thử thách. chỉ những chính phủ bị coi là không xứng đáng hoặc tự phê bình về phẩm giá của mình mới sợ thử thách. và, hơn nữa, chỉ có những tên tay sai / nô lệ / văn nhân… tỏ ra bất bình rằng những thách thức tuyệt đối của đời sống dân chủ là khiêu khích hoặc xấc xược. anh ta là loại người biết chữ, khiêm tốn hạ mình trước những đứa con của những ông bố bà mẹ chuyên chế hoặc những mối quan hệ với những người nuôi chó, những người coi hành động ngang ngược là “xấc xược” với cấp trên của họ. Dòng búa thứ ba này đã vạch trần lai lịch và nhân cách của tác giả và người đặt hàng bài báo trên antđ. Bài báo của an ninh thế giới cũng trích lời khai của luật sư le cong dinh rằng ông “có liên quan đến âm mưu lật đổ chính quyền nhà nước …” ông fairfax thông báo cho washington rằng tuyên bố này do một phóng viên an ninh thế giới đưa ra và được thêm vào sau lời khai của dinh …
Quanh bàn nhậu lâu nay vẫn thường có người say sưa kể chuyện nhà Đường 618-907, từng được coi là đỉnh cao của nền văn minh Trung Hoa. Với Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, một trong tứ đại mỹ nhân bên Tàu. Chuyện Đường Tăng sang Tây Vực thỉnh kinh Tây Du Ký. Hoặc chuyện đâm ngang/chận đứng bánh xe lịch sử của thời Võ Chu 690-705 với nữ hoàng đế duy nhất Võ Tắc Thiên lừng danh toàn bộ sử đang xem Trình giảo kim là aiLúc nâng cốc, những người có điều kiện cũng thường tiện dịp khoe chuyến tham quan Đại Đường Phù Dung Viên ở Tây An tức cố đô Trường An, rộng mét vuông với khoảng một phần ba diện tích đó là nước, phần còn lại là khu Bảo tàng nghệ thuật đời Đường, ở ngay phía Nam một ngôi chùa được xây dựng khoảng 14 thế kỷ trước và từng là nơi Ngài Huyền Trang dịch kinh đang xem Trình giảo kim là aiThỉnh thoảng lại có lắm kẻ tỏ lòng hâm mộ quyển “Toàn Đường Thi” với gần 50 nghìn bài thơ của hơn 2300 nhà thơ đời Đường. Rồi cao hứng ngâm nga dăm bài tứ tuyệt cứng nêm/chắc luật/trắc trắc/bằng bằng giòn giã như tiếng AK trong thời hoàng kim của văn học nghệ thuật TQ, với các ngôi sáng thuộc hàng thi tiên và thi thánh như Vương Bột, Dương Quýnh, Lư Chiếu Lân, Lạc Tân Vương, Trần Tử Ngang, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Vương Duy, Mạnh Hạo Nhiên, Cao Thích, Sầm Sâm, Bạch Cư Dị, Nguyên Chẩn, Lý Hạ, Lý Thương Ẩn, Đỗ Mục rồi, hồi VTV3 khởi chiếu phim Trình Giảo Kim Cheng Yaojin 程咬金 , có người đã điện nhắc mở đài giục coi đi, coi đi, hay lắm, hay lắm!Mà thiệt, cảm ơn người nhắc, và cảm ơn VTV, là nhờ phim bộ truyền hình n ày mới biết tay danh hài Tiết Cương là con của Tiết Đinh San, tức là cháu nội của Tiết Nhơn Quý. Mới biết Đơn Hùng Tín, Tần Thúc Bảo, Trương Công Cẩn, Uất Trì Cung, La Thành, Vưu Tuấn Đạt và Trình Giảo Kim… là một nhóm quần hùng tụ hội. Mới biết Trình Giảo Kim đã từng ba lần làm sứ giả cầu viện tẩu tẩu Phàn Lê Huê xuống núi giúp nghĩa huynh Tiết Đinh San; và từng nổi tiếng về tài đánh búa, lại còn được thiên hạ nể trọng về biệt danh triệt hạ đối thủ trong vòng ba chiêu búa đầu thiệt, không có VTV thì lấy đâu dân ta có tài thuộc lòng sử Tàu tới vậy?Làm sao dân ta biết rõ Lý Thế Dân là người động viên phụ thân Lý Uyên đứng lên khởi nghĩa dẹp nhà Tùy để lập ra nhà Đường vang danh bốn cõi là “thịnh thế thiên triều”?Làm sao biết rõ Lý Thế Dân, cho dù đã xuống tay sát hại 2 anh em trai Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát cùng 10 người con trai của họ, để chiếm ngôi thái tử, sau thành Đường Thánh Tông… nhưng vẫn để đời công trạng từng thân hành dẫn quân chinh phạt Cao Ly; từng thả 3000 cung nữ về với mẹ cha ngay khi vua cha Đường Cao Tổ băng hà; từng trân trọng hiền tài Mã Chu ngay khi đọc tờ sớ đầu tiên của đương sự; từng xiển dương và thực hiện lời khuyên của đại thần Ngụy Trưng “Nghe rộng thì sáng, nghe lệch thì tối”; từng kết nghĩa đệ huynh với Đường Huyền Trang Đại sư Tam Tạng; từng cắt sưu giảm thuế, mở kho phát chẩn dân nghèo và chuộc những nạn dân phải bán mình làm nô tỳ; và tự để đời nhiều danh ngôn của một minh quân, ví dụ như “Muốn làm vua được tốt, cần trước tiên để trăm họ sống nổi. Nếu vì mình mà làm tổn hại đến trăm họ, giống như cắt thịt đùi ăn vào bụng, bụng no thì người cũng chết”…Cái lớn gấp bội mà truyền hình VTV không nhắc, khiến cho dân ta, vốn ít khi đọ sử, để biết rõ hơn, rằng, thời 4T Thịnh Thế Thiên Triều của Đại Đường chính là thời kỳ Việt Nam lâm vòng Bắc thuộc lần thứ 3Năm 602, nhà Tùy sai Lưu Phương đem quân sang đánh nước Vạn Xuân. Vua đời thứ 3 của Vạn Xuân là Lý Phật Tử hàng giặc, bị bắt sang Tàu. Việt Nam trở thành một châu của nhà Tùy, gọi là châu 605, nhà Tùy đổi châu Giao thành quận Giao Chỉ, đồng thời, đặt ra Phủ-Đô-Hộ-Giao-Chỉ để cai trị Việt 618, nhà Đường lật đổ nhà Tùy, lập ra nước Đại Đường bề 622, thái thú đương nhiệm của nhà Tùy là Đại tổng quản Khâu Hòa xin thần phục nhà Đường. Việt Nam tất nhiên trở thành thuộc địa của Đại 624, Đường Cao Tổ lại đổi Phủ Đô Hộ Giao Chỉ thành Phủ Đô Đốc An Nam. Tên gọi An Nam trong lịch sử Việt Nam bắt đầu từ thời điểm này. Chức quan đứng đầu Phủ Đô Hộ An Nam lúc đầu gọi là Kinh lược sứ, sau đổi thành Tiết độ sứ. Nhà Đường lại chia Giao Châu làm 12 châu là Giao/Phong/Chi/Ái/Lục/Thang/Hoan/Trường/Diễn/Võ An/Võ Nga/Phúc Lộc; đứng đầu mỗi châu là một viên quan thứ sử; mười hai châu này lại được chia thành 59 suốt 300 năm Bắc thuộc lần thứ 3, dân ta có tổng cộng 5 cuộc nổi dậy giành độc lậpNăm 687, do Lý Tự Tiên và Đinh Kiến khởi xuất;Năm 713, do Mai Thúc Loan khởi nghĩa, xưng là Mai Hắc Đế;Năm 791, do anh em Phùng Hưng và Phùng Hải đề xướng, chiếm thành châu Giao, nhưng sau khi Phùng Hưng mất, con ông là Phùng An đã đầu hàng Triệu Xương nhà Đường;Năm 819, do người Tày/Nùng ở vùng Tây Bắc nổi dậy chống lại quan lại nhà 905, do Hào trưởng Chu Diên Hải Dương là Khúc Thừa Dụ dấy động dân binh nổi lên chiếm lấy thủ phủ Đại La Hà Nội, tự xưng là Tiết độ sứ, và chấm dứt thời kỳ Bắc thuộc giả của VTV, vì không rõ, nên chẳng thể nào mê các đường đao/kiếm Việt Nam của Phùng Hưng hay Khúc Thừa Dụ, so với tài năng xuất chúng trên màn ảnh của Trình Giảo Kim về đường búa 3 chiêu tức là khi phải dùng tới chiêu thứ tư thì coi như thua.Lắm kẻ mê Trình đến mức viết báo tuyên truyền xem ra chẳng khác gì họ Trình múa đây nhất, trên trang báo ANTĐ mở rộng, lại xuất hiện một kẻ rìu to búa lớn, hiệu là Nguyễn Việt, mạnh dạn lên tiếng kêu gọi bất kỳ người Việt nào đang mơ hãy mau tỉnh tự của chiêu thức Giảo Trình Ba Bốn Búa này như sauBái tổ, tác giả đặt ra tiền đề âm mưu kích động “các cuộc tụ tập bất hợp pháp của vài chục người” là bởi có người kích động nhằm chống nhà nước.Búa thứ nhất, tác giả đặt câu hỏi là đa phần người biểu tình có cùng quan điểm chống nhà nước đó thứ hai, tác giả nêu vấn đề hợp pháp của các “cuộc tụ tập đông người và sáng chủ nhật những tuần qua”.Búa thứ tư, sau cùng, tác giả cố tình tỏ vẻ bỏ ngỏ việc chốt lại cái tiền đề áp án của đòn khai ai chắc tác giả bài viết ngu si tăm tối dường đó. Chỉ có thể quy cho kẻ đặt hàng bài viết đã tự thiết kế hệ lý luận “bước chân lừa quanh cối xay” này xoay xoắn cái tiền đề có 2 ý chính một là tụ tập bất hợp pháp, và hai là có người kích tiền đề tưởng là chắc nịch đó, câu hỏi thứ nhất là một đường búa tự chặt lấy chân. Bởi vì câu trả lời 50/50 là có hoặc không. Tác giả tự cho cái quyền trả lời “không” thay cho người được hỏi là đám đông tham gia biểu tình, như thói tự đại diện của truyền thông nhà nước vẫn từng làm và vẫn ngỡ nó còn hiệu nghiệm, song sẽ mắc quai ở điểm nó tự phát. Trong thời đại a-còng này, nhiều phần câu trả lời chưa chắc sẽ như nhà nước mong đợi. Muốn biết chắc, phải làm một cuộc thăm dò dư luận khoa học và khách quan. Có đứa nào dám trưng cầu dân ý không? Bởi ở vào trường hợp nhà nước ít hèn đó, nếu đa phần người tham dự trả lời “có” thì kẻ đặt hàng lẫn kẻ viết bài sẽ chui vào đâu cho đỡ nhục? Hoặc sẽ về đâu học lại các nguyên tắc truyền thông, với điều ghi nhớ hàng đầu là đừng bao giờ liệt kê số đông của đối thủ, chưa nói tới chuyện đẩy thêm đối tượng biểu tình và cả độc giả bài báo về phía đối thủ cho nó sớm thành đối từ tiền đề chắc nịch nói trước là bất hợp pháp, tác giả lại múa thêm đường búa tự chặt lấy tay, bằng câu hỏi các cuộc tuần hành đó có hợp pháp hay không. Câu hỏi, không khéo, như trong trường hợp này, sẽ dẫn đến một tác dụng lật ngược bất ngờ Luật biểu tình ở đâu để quy rằng các cuộc biểu tình đó là bất hợp pháp? Hay nhẹ nhàng hơn, Vì đâu mà các cuộc biểu tình đó bất hợp pháp? Vì nhà nước run sợ không dám đề xuất và thông qua luật biểu tình? Vì cả đảng lẫn nhà nước phải câu giờ để cai trị đất nước bằng sắc lệnh thay cho luật? Vì cả đảng lẫn nhà nước chỉ có cái khả năng hết mức là ban hành loại “thông báo” vi hiến/vi luật/khơi khơi/không số/ không nơi gửi/không người nhận/không chữ ký? Hay, vì cả đảng lẫn nhà nước chỉ có cái khả năng hết mức về định nghĩa, rằng “Các cuộc tụ họp đông người không xin phép được coi là bạo loạn và cảnh sát thẳng tay đàn áp ngay”?Búa thứ ba, phọt ra ngoài cái tiền đề nói trên, và lần theo thói “thuyết phục” của trung tá CA Hoàng Văn Dũng đối với Blogger Điếu Cày, thì hẳn đây là đường búa quay ngược tự “làm mất khả năng đàn ông” của kẻ đang múa. Bởi, chẳng mắc gì mà tác giả luôn cả tay đặt hàng và nhà nước phải bực mình về quyết định riêng của nhóm biểu tình là khi nào đi/khi nào nghỉ. Rồi tự nâng cấp/gán ghép/mở đường cho những quyết định tự thân của họ biến thành những “thách thức”, thậm chí, là “khiêu khích”, là “láo xược”. Thách thức thì đã sao? Một chính phủ lành mạnh và có nội lực chẳng đời nào lo sợ những thách thức challenging để tranh luận hướng tới một giải pháp tối hảo cho đất nước. Chấp nhận thách đố, giữa lãnh đạo với cá nhân/giữa lãnh đạo với một tổ chức/giữa chính phủ với tổ chức phi chính phủ/giữa đảng cầm quyền với đảng đối lập…, từ đó, còn là một loại văn hóa chính trị tầm cao. Chỉ có những võ sĩ hạng hèn mới không dám nhận lời thách đấu. Chỉ có những chính phủ bị coi là bất xứng hoặc tự ti về tính bất xứng của nó mới sợ hãi thách đố. Còn, ngoài ra, chỉ hạng tay sai/văn nô/bồi bút… mới rạp mình bày tỏ niềm bực tức cho rằng các thách thức trong sáng của sinh hoạt dân chủ là những khiêu khích hay láo xược. Chính loại văn nô tự khúm núm hạ mình xuống hàng con cái của thứ cha mẹ bạo quyền hay tương quan chó-chủ đó mới tự coi hành động thách đố là “láo xược” với bề trên. Đường búa thứ ba này đã lột trần thân thế và tính cách của tác giả cùng kẻ đặt hàng bài báo trên tờ búa phụ trội thứ tư coi như thua, chính là một câu hỏi lơ lửng như một đoản khúc tự vấn có lời đáp sẵn trong tiền đề áp án bên trên “âm mưu thật sự của những kẻ kích động các cuộc tụ tập bất hợp pháp là gì?”. Coi như thua, chính là ở chỗ huỵch toẹt ra nỗi sợ hãi sinh tử của chế độ, rằng Trước sau gì Nhân dân cũng sẽ đều bước tuần hành từ điểm chống TQ xâm lược tới điểm vạch trần cái hèn của đảng nhà nước quỵ lụy TQ nên không dám lên tiếng về hiểm họa Bắc thuộc lần cuối này. Điểm vạch trần đó, trong niềm tự ti giao thoa và cộng hưởng của bạo quyền và văn nô, mặc nhiên được gia cố thành tội danh đi từ chỗ chống TQ tới chỗ chống nhà đọng lại trong đầu độc giả, nếu có, chỉ có thể là nỗi sợ hãi sinh tử đó, đã được tác giả cất công kẻ rõ nét, tô đậm màu, với lời tự kết là hãy tỉnh sợ hãi tập thể và có hệ thống đó không có thắng hãm đà tuột tự lý luận chân lừa/cối xay của cả hai bài báo được trả nhuận bút bằng tiền thuế của dân chứa đầy lổ hổng như nói trên, trên thực tế, cũng chỉ là một hệ quả không thể khác của cái nền báo chí ma đầu và du côn, như WikiLeaks tiết lộ hàng loạt phụ lục 1 & 2, trong đó, thật khó thấy được chất người của các ngòi kẻ kháo nhau rằng đây chính là hậu duệ nhiều đời của Trình Giảo Kim …trật búa, trong sổ hộ chiếu ghi tên là Trình Giảo Xan, chẳng biết đúng sai được mấy biết đám giang hồ Dân Báo thời này lại mắn đẻ, sinh ra chi cho lắm Dương Lâm, khiến Trình Giảo Xan phải rơi vào hồi thứ 10 của truyện “Thuyết Đường” Dê Tìm Đinh Tấn LựcPhụ lục 1Tài liệu WikiLeaks Di sản của Võ Văn Kiệt, một năm sau ngày mấtThủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã khiến nhiều người ngạc nhiên vào 28 tháng Năm khi văn phòng thủ tướng ra lệnh cho tất cả các tòa soạn báo in và báo điện tử lớn ở Việt Nam, 2 ngày trước ngày giỗ đầu của cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt, rằng phải đăng một bài viết của ông Dũng tưởng nhớ sự kiện này. Các nguồn tin từ báo chí ở tp HCM nói với tòa lãnh sự rằng truyền thông nhận chỉ thị trực tiếp từ văn phòng Thủ tướng rằng bài của ông phải đăng trang nhất, và rằng không có bài viết nào về ông Kiệt được phép xuất bản trước bài viết của Thủ tướng Dũng nhiều hơn một bài tán tụng lãnh đạo cộng sản thông thường, ca ngợi ông Kiệt như một người hăng hái tranh đấu cho tự do, một nhà cải tổ vĩ đại, một người tiên phong hòa giải dân tộc và một nhà cải cách kinh tế. Nhưng khi bài viết được đăng, dư luận xả van. Nhiều bài báo, trên cả báo chính thức lẫn cộng đồng blog, miêu tả ông Kiệt như là nhà lãnh đạo cuối cùng thuộc thế hệ Đổi Mới ở Việt Nam Một nhà đổi mới vĩ đại, một người mong muốn hòa giải, nhưng hơn hết, một người ủng hộ dân chủ có vị trí và uy tín không ai có được để công khai ủng hộ cải quan sát viên chính trị ở tp Hồ Chí Minh cho chúng tôi biết họ đọc bước đi của ông Dũng như một nỗ lực “xây dựng hình ảnh của ông ta như một người cổ vũ cải cách”, và đặc biệt là để lấy lòng những trí thức có đầu óc đổi mới, những người gần đây đã công khai phản đối dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên của chính phủ Việt Nam. Một nguồn tin tin cậy nói với chúng tôi rằng, khi mà ông Dũng và chính phủ VN đã tỏ ra không mấy tôn trọng mong ước và suy nghĩ của ông Kiệt vào năm ngoài, thì mánh khóe của Thủ tướng tỏ ra “phản tác dụng” với trí thức tp Hồ Chí Minh và thất bại trong việc kiếm điểm cho Thủ chuyển ngữTheo WikiLeaks*Phụ lục 2Wikileaks Nhà nước chặn thông tin, bịa tin tức & tham nhũng…Tổng lãnh sự Fairfax viết trong bản báo cáo đề ngày 29 tháng 1, 2010, trong phòng xử chỉ có một vài cán bộ của đảng Cộng Sản Việt Nam được vào xem. Phóng viên và nhân viên ngoại giao được đặt trong một phòng khác và xem qua truyền hình – “thường xuyên bị nhiễu âm thanh trong lúc đang điều trần”. Gia đình các bị cáo được đặt trong một phòng khác, cũng xem qua truyền hình và âm thanh cũng bị kiểm duyệt như Fairfax báo cáo rằng mọi loại máy thu, máy quay, máy chụp hình đều bị cấm, và lý do là để cho báo chí của nhà nước có thể tự do bịa đặt. Ông viết, lý do là để “ngăn ngừa không cho người quan sát dễ dàng lật tẩy những lời tường thuật rất ư sai lạc, bằng những sự thật đáng xấu hổ”.Ông Fairfax đặc biệt nêu thí dụ bài báo An Ninh Thế Giới, trực thuộc Bộ Công An Việt Nam, đề ngày 23 tháng 1, 2010. Bài báo này có những câu hỏi trả lời phỏng vấn của ông Trần Huỳnh Duy Thức, được viết như thể phóng viên phỏng vấn ông Thức lúc ông Thức trên đường vào thêmTuy nhiên, ông Fairfax cho biết, “bốn bị cáo được đưa từ xe công an vào thẳng phòng xử trong vòng vây của một đám đông công an, không ai được đến gần, chứ đừng nói chi phỏng vấn, những bị cáo này”.Bài báo của An Ninh Thế Giới cũng trích dẫn lời khai của Luật Sư Lê Công ịnh rằng ông “đã bị lôi kéo vào những âm mưu hòng lật đổ chính quyền nhà nước…”Ông Fairfax báo cáo về Washington rằng câu nói đó do phóng viên An Ninh Thế Giới bịa ra và đặt thêm vào sau lời khai của ông ịnh…
Quanh bàn nhậu lâu nay vẫn thường có người say sưa kể chuyện nhà Đường 618-907, từng được coi là đỉnh cao của nền văn minh Trung Hoa. Với Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, một trong tứ đại mỹ nhân bên Tàu. Chuyện Đường Tăng sang Tây Vực thỉnh kinh Tây Du Ký. Hoặc chuyện đâm ngang/chận đứng bánh xe lịch sử của thời Võ Chu 690-705 với nữ hoàng đế duy nhất Võ Tắc Thiên lừng danh toàn bộ sử Tàu. Bạn đang xem Trình giảo kim là ai Lúc nâng cốc, những người có điều kiện cũng thường tiện dịp khoe chuyến tham quan Đại Đường Phù Dung Viên ở Tây An tức cố đô Trường An, rộng mét vuông với khoảng một phần ba diện tích đó là nước, phần còn lại là khu Bảo tàng nghệ thuật đời Đường, ở ngay phía Nam một ngôi chùa được xây dựng khoảng 14 thế kỷ trước và từng là nơi Ngài Huyền Trang dịch kinh Phật. Thỉnh thoảng lại có lắm kẻ tỏ lòng hâm mộ quyển “Toàn Đường Thi” với gần 50 nghìn bài thơ của hơn 2300 nhà thơ đời Đường. Rồi cao hứng ngâm nga dăm bài tứ tuyệt cứng nêm/chắc luật/trắc trắc/bằng bằng giòn giã như tiếng AK trong thời hoàng kim của văn học nghệ thuật TQ, với các ngôi sáng thuộc hàng thi tiên và thi thánh như Vương Bột, Dương Quýnh, Lư Chiếu Lân, Lạc Tân Vương, Trần Tử Ngang, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Vương Duy, Mạnh Hạo Nhiên, Cao Thích, Sầm Sâm, Bạch Cư Dị, Nguyên Chẩn, Lý Hạ, Lý Thương Ẩn, Đỗ Mục Lâu rồi, hồi VTV3 khởi chiếu phim Trình Giảo Kim Cheng Yaojin 程咬金 , có người đã điện nhắc mở đài giục coi đi, coi đi, hay lắm, hay lắm! Mà thiệt, cảm ơn người nhắc, và cảm ơn VTV, là nhờ phim bộ truyền hình n ày mới biết tay danh hài Tiết Cương là con của Tiết Đinh San, tức là cháu nội của Tiết Nhơn Quý. Mới biết Đơn Hùng Tín, Tần Thúc Bảo, Trương Công Cẩn, Uất Trì Cung, La Thành, Vưu Tuấn Đạt và Trình Giảo Kim… là một nhóm quần hùng tụ hội. Mới biết Trình Giảo Kim đã từng ba lần làm sứ giả cầu viện tẩu tẩu Phàn Lê Huê xuống núi giúp nghĩa huynh Tiết Đinh San; và từng nổi tiếng về tài đánh búa, lại còn được thiên hạ nể trọng về biệt danh triệt hạ đối thủ trong vòng ba chiêu búa đầu tiên. Mà thiệt, không có VTV thì lấy đâu dân ta có tài thuộc lòng sử Tàu tới vậy? Làm sao dân ta biết rõ Lý Thế Dân là người động viên phụ thân Lý Uyên đứng lên khởi nghĩa dẹp nhà Tùy để lập ra nhà Đường vang danh bốn cõi là “thịnh thế thiên triều”? Làm sao biết rõ Lý Thế Dân, cho dù đã xuống tay sát hại 2 anh em trai Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát cùng 10 người con trai của họ, để chiếm ngôi thái tử, sau thành Đường Thánh Tông… nhưng vẫn để đời công trạng từng thân hành dẫn quân chinh phạt Cao Ly; từng thả 3000 cung nữ về với mẹ cha ngay khi vua cha Đường Cao Tổ băng hà; từng trân trọng hiền tài Mã Chu ngay khi đọc tờ sớ đầu tiên của đương sự; từng xiển dương và thực hiện lời khuyên của đại thần Ngụy Trưng “Nghe rộng thì sáng, nghe lệch thì tối”; từng kết nghĩa đệ huynh với Đường Huyền Trang Đại sư Tam Tạng; từng cắt sưu giảm thuế, mở kho phát chẩn dân nghèo và chuộc những nạn dân phải bán mình làm nô tỳ; và tự để đời nhiều danh ngôn của một minh quân, ví dụ như “Muốn làm vua được tốt, cần trước tiên để trăm họ sống nổi. Nếu vì mình mà làm tổn hại đến trăm họ, giống như cắt thịt đùi ăn vào bụng, bụng no thì người cũng chết”… Cái lớn gấp bội mà truyền hình VTV không nhắc, khiến cho dân ta, vốn ít khi đọ sử, để biết rõ hơn, rằng, thời 4T Thịnh Thế Thiên Triều của Đại Đường chính là thời kỳ Việt Nam lâm vòng Bắc thuộc lần thứ 3 Năm 602, nhà Tùy sai Lưu Phương đem quân sang đánh nước Vạn Xuân. Vua đời thứ 3 của Vạn Xuân là Lý Phật Tử hàng giặc, bị bắt sang Tàu. Việt Nam trở thành một châu của nhà Tùy, gọi là châu Giao. Năm 605, nhà Tùy đổi châu Giao thành quận Giao Chỉ, đồng thời, đặt ra Phủ-Đô-Hộ-Giao-Chỉ để cai trị Việt Nam. Năm 618, nhà Đường lật đổ nhà Tùy, lập ra nước Đại Đường bề thế. Năm 622, thái thú đương nhiệm của nhà Tùy là Đại tổng quản Khâu Hòa xin thần phục nhà Đường. Việt Nam tất nhiên trở thành thuộc địa của Đại Đường. Năm 624, Đường Cao Tổ lại đổi Phủ Đô Hộ Giao Chỉ thành Phủ Đô Đốc An Nam. Tên gọi An Nam trong lịch sử Việt Nam bắt đầu từ thời điểm này. Chức quan đứng đầu Phủ Đô Hộ An Nam lúc đầu gọi là Kinh lược sứ, sau đổi thành Tiết độ sứ. Nhà Đường lại chia Giao Châu làm 12 châu là Giao/Phong/Chi/Ái/Lục/Thang/Hoan/Trường/Diễn/Võ An/Võ Nga/Phúc Lộc; đứng đầu mỗi châu là một viên quan thứ sử; mười hai châu này lại được chia thành 59 huyện. Trong suốt 300 năm Bắc thuộc lần thứ 3, dân ta có tổng cộng 5 cuộc nổi dậy giành độc lập Năm 687, do Lý Tự Tiên và Đinh Kiến khởi xuất; Năm 713, do Mai Thúc Loan khởi nghĩa, xưng là Mai Hắc Đế; Năm 791, do anh em Phùng Hưng và Phùng Hải đề xướng, chiếm thành châu Giao, nhưng sau khi Phùng Hưng mất, con ông là Phùng An đã đầu hàng Triệu Xương nhà Đường; Năm 819, do người Tày/Nùng ở vùng Tây Bắc nổi dậy chống lại quan lại nhà Đường. Năm 905, do Hào trưởng Chu Diên Hải Dương là Khúc Thừa Dụ dấy động dân binh nổi lên chiếm lấy thủ phủ Đại La Hà Nội, tự xưng là Tiết độ sứ, và chấm dứt thời kỳ Bắc thuộc này. Khán giả của VTV, vì không rõ, nên chẳng thể nào mê các đường đao/kiếm Việt Nam của Phùng Hưng hay Khúc Thừa Dụ, so với tài năng xuất chúng trên màn ảnh của Trình Giảo Kim về đường búa 3 chiêu tức là khi phải dùng tới chiêu thứ tư thì coi như thua. Lắm kẻ mê Trình đến mức viết báo tuyên truyền xem ra chẳng khác gì họ Trình múa búa. Gần đây nhất, trên trang báo ANTĐ mở rộng, lại xuất hiện một kẻ rìu to búa lớn, hiệu là Nguyễn Việt, mạnh dạn lên tiếng kêu gọi bất kỳ người Việt nào đang mơ hãy mau tỉnh lại. Trình tự của chiêu thức Giảo Trình Ba Bốn Búa này như sau Bái tổ, tác giả đặt ra tiền đề âm mưu kích động “các cuộc tụ tập bất hợp pháp của vài chục người” là bởi có người kích động nhằm chống nhà nước. Búa thứ nhất, tác giả đặt câu hỏi là đa phần người biểu tình có cùng quan điểm chống nhà nước đó không. Búa thứ hai, tác giả nêu vấn đề hợp pháp của các “cuộc tụ tập đông người và sáng chủ nhật những tuần qua”. Búa thứ ba, tác giả nâng cấp sự hợp pháp của các cuộc biểu tình đó lên hàng “thách thức pháp luật”. Xem thêm Tiểu Sử Phùng Ngọc Huy – Tiểu Sử Ca Sĩ Phùng Ngọc Huy Búa thứ tư, sau cùng, tác giả cố tình tỏ vẻ bỏ ngỏ việc chốt lại cái tiền đề áp án của đòn khai búa. Không ai chắc tác giả bài viết ngu si tăm tối dường đó. Chỉ có thể quy cho kẻ đặt hàng bài viết đã tự thiết kế hệ lý luận “bước chân lừa quanh cối xay” này xoay xoắn cái tiền đề có 2 ý chính một là tụ tập bất hợp pháp, và hai là có người kích động. Từ tiền đề tưởng là chắc nịch đó, câu hỏi thứ nhất là một đường búa tự chặt lấy chân. Bởi vì câu trả lời 50/50 là có hoặc không. Tác giả tự cho cái quyền trả lời “không” thay cho người được hỏi là đám đông tham gia biểu tình, như thói tự đại diện của truyền thông nhà nước vẫn từng làm và vẫn ngỡ nó còn hiệu nghiệm, song sẽ mắc quai ở điểm nó tự phát. Trong thời đại a-còng này, nhiều phần câu trả lời chưa chắc sẽ như nhà nước mong đợi. Muốn biết chắc, phải làm một cuộc thăm dò dư luận khoa học và khách quan. Có đứa nào dám trưng cầu dân ý không? Bởi ở vào trường hợp nhà nước ít hèn đó, nếu đa phần người tham dự trả lời “có” thì kẻ đặt hàng lẫn kẻ viết bài sẽ chui vào đâu cho đỡ nhục? Hoặc sẽ về đâu học lại các nguyên tắc truyền thông, với điều ghi nhớ hàng đầu là đừng bao giờ liệt kê số đông của đối thủ, chưa nói tới chuyện đẩy thêm đối tượng biểu tình và cả độc giả bài báo về phía đối thủ cho nó sớm thành đối lập. Vẫn từ tiền đề chắc nịch nói trước là bất hợp pháp, tác giả lại múa thêm đường búa tự chặt lấy tay, bằng câu hỏi các cuộc tuần hành đó có hợp pháp hay không. Câu hỏi, không khéo, như trong trường hợp này, sẽ dẫn đến một tác dụng lật ngược bất ngờ Luật biểu tình ở đâu để quy rằng các cuộc biểu tình đó là bất hợp pháp? Hay nhẹ nhàng hơn, Vì đâu mà các cuộc biểu tình đó bất hợp pháp? Vì nhà nước run sợ không dám đề xuất và thông qua luật biểu tình? Vì cả đảng lẫn nhà nước phải câu giờ để cai trị đất nước bằng sắc lệnh thay cho luật? Vì cả đảng lẫn nhà nước chỉ có cái khả năng hết mức là ban hành loại “thông báo” vi hiến/vi luật/khơi khơi/không số/ không nơi gửi/không người nhận/không chữ ký? Hay, vì cả đảng lẫn nhà nước chỉ có cái khả năng hết mức về định nghĩa, rằng “Các cuộc tụ họp đông người không xin phép được coi là bạo loạn và cảnh sát thẳng tay đàn áp ngay”? Búa thứ ba, phọt ra ngoài cái tiền đề nói trên, và lần theo thói “thuyết phục” của trung tá CA Hoàng Văn Dũng đối với Blogger Điếu Cày, thì hẳn đây là đường búa quay ngược tự “làm mất khả năng đàn ông” của kẻ đang múa. Bởi, chẳng mắc gì mà tác giả luôn cả tay đặt hàng và nhà nước phải bực mình về quyết định riêng của nhóm biểu tình là khi nào đi/khi nào nghỉ. Rồi tự nâng cấp/gán ghép/mở đường cho những quyết định tự thân của họ biến thành những “thách thức”, thậm chí, là “khiêu khích”, là “láo xược”. Thách thức thì đã sao? Một chính phủ lành mạnh và có nội lực chẳng đời nào lo sợ những thách thức challenging để tranh luận hướng tới một giải pháp tối hảo cho đất nước. Chấp nhận thách đố, giữa lãnh đạo với cá nhân/giữa lãnh đạo với một tổ chức/giữa chính phủ với tổ chức phi chính phủ/giữa đảng cầm quyền với đảng đối lập…, từ đó, còn là một loại văn hóa chính trị tầm cao. Chỉ có những võ sĩ hạng hèn mới không dám nhận lời thách đấu. Chỉ có những chính phủ bị coi là bất xứng hoặc tự ti về tính bất xứng của nó mới sợ hãi thách đố. Còn, ngoài ra, chỉ hạng tay sai/văn nô/bồi bút… mới rạp mình bày tỏ niềm bực tức cho rằng các thách thức trong sáng của sinh hoạt dân chủ là những khiêu khích hay láo xược. Chính loại văn nô tự khúm núm hạ mình xuống hàng con cái của thứ cha mẹ bạo quyền hay tương quan chó-chủ đó mới tự coi hành động thách đố là “láo xược” với bề trên. Đường búa thứ ba này đã lột trần thân thế và tính cách của tác giả cùng kẻ đặt hàng bài báo trên tờ ANTĐ. Đường búa phụ trội thứ tư coi như thua, chính là một câu hỏi lơ lửng như một đoản khúc tự vấn có lời đáp sẵn trong tiền đề áp án bên trên “âm mưu thật sự của những kẻ kích động các cuộc tụ tập bất hợp pháp là gì?”. Coi như thua, chính là ở chỗ huỵch toẹt ra nỗi sợ hãi sinh tử của chế độ, rằng Trước sau gì Nhân dân cũng sẽ đều bước tuần hành từ điểm chống TQ xâm lược tới điểm vạch trần cái hèn của đảng nhà nước quỵ lụy TQ nên không dám lên tiếng về hiểm họa Bắc thuộc lần cuối này. Điểm vạch trần đó, trong niềm tự ti giao thoa và cộng hưởng của bạo quyền và văn nô, mặc nhiên được gia cố thành tội danh đi từ chỗ chống TQ tới chỗ chống nhà nước. Cái đọng lại trong đầu độc giả, nếu có, chỉ có thể là nỗi sợ hãi sinh tử đó, đã được tác giả cất công kẻ rõ nét, tô đậm màu, với lời tự kết là hãy tỉnh lại. Nỗi sợ hãi tập thể và có hệ thống đó không có thắng hãm đà tuột dốc. Trình tự lý luận chân lừa/cối xay của cả hai bài báo được trả nhuận bút bằng tiền thuế của dân chứa đầy lổ hổng như nói trên, trên thực tế, cũng chỉ là một hệ quả không thể khác của cái nền báo chí ma đầu và du côn, như WikiLeaks tiết lộ hàng loạt phụ lục 1 & 2, trong đó, thật khó thấy được chất người của các ngòi bút. Lắm kẻ kháo nhau rằng đây chính là hậu duệ nhiều đời của Trình Giảo Kim …trật búa, trong sổ hộ chiếu ghi tên là Trình Giảo Xan, chẳng biết đúng sai được mấy phần. Chỉ biết đám giang hồ Dân Báo thời này lại mắn đẻ, sinh ra chi cho lắm Dương Lâm, khiến Trình Giảo Xan phải rơi vào hồi thứ 10 của truyện “Thuyết Đường” Dê Tìm Cọp. Blogger Đinh Tấn Lực Phụ lục 1 Tài liệu WikiLeaks Di sản của Võ Văn Kiệt, một năm sau ngày mất Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã khiến nhiều người ngạc nhiên vào 28 tháng Năm khi văn phòng thủ tướng ra lệnh cho tất cả các tòa soạn báo in và báo điện tử lớn ở Việt Nam, 2 ngày trước ngày giỗ đầu của cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt, rằng phải đăng một bài viết của ông Dũng tưởng nhớ sự kiện này. Các nguồn tin từ báo chí ở tp HCM nói với tòa lãnh sự rằng truyền thông nhận chỉ thị trực tiếp từ văn phòng Thủ tướng rằng bài của ông phải đăng trang nhất, và rằng không có bài viết nào về ông Kiệt được phép xuất bản trước bài này. Bài viết của Thủ tướng Dũng nhiều hơn một bài tán tụng lãnh đạo cộng sản thông thường, ca ngợi ông Kiệt như một người hăng hái tranh đấu cho tự do, một nhà cải tổ vĩ đại, một người tiên phong hòa giải dân tộc và một nhà cải cách kinh tế. Nhưng khi bài viết được đăng, dư luận xả van. Nhiều bài báo, trên cả báo chính thức lẫn cộng đồng blog, miêu tả ông Kiệt như là nhà lãnh đạo cuối cùng thuộc thế hệ Đổi Mới ở Việt Nam Một nhà đổi mới vĩ đại, một người mong muốn hòa giải, nhưng hơn hết, một người ủng hộ dân chủ có vị trí và uy tín không ai có được để công khai ủng hộ cải cách. Những quan sát viên chính trị ở tp Hồ Chí Minh cho chúng tôi biết họ đọc bước đi của ông Dũng như một nỗ lực “xây dựng hình ảnh của ông ta như một người cổ vũ cải cách”, và đặc biệt là để lấy lòng những trí thức có đầu óc đổi mới, những người gần đây đã công khai phản đối dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên của chính phủ Việt Nam. Một nguồn tin tin cậy nói với chúng tôi rằng, khi mà ông Dũng và chính phủ VN đã tỏ ra không mấy tôn trọng mong ước và suy nghĩ của ông Kiệt vào năm ngoài, thì mánh khóe của Thủ tướng tỏ ra “phản tác dụng” với trí thức tp Hồ Chí Minh và thất bại trong việc kiếm điểm cho Thủ tướng. Tqvn2004 chuyển ngữTheo WikiLeaks * Phụ lục 2 Wikileaks Nhà nước chặn thông tin, bịa tin tức & tham nhũng …Tổng lãnh sự Fairfax viết trong bản báo cáo đề ngày 29 tháng 1, 2010, trong phòng xử chỉ có một vài cán bộ của đảng Cộng Sản Việt Nam được vào xem. Phóng viên và nhân viên ngoại giao được đặt trong một phòng khác và xem qua truyền hình – “thường xuyên bị nhiễu âm thanh trong lúc đang điều trần”. Gia đình các bị cáo được đặt trong một phòng khác, cũng xem qua truyền hình và âm thanh cũng bị kiểm duyệt như vậy. Ông Fairfax báo cáo rằng mọi loại máy thu, máy quay, máy chụp hình đều bị cấm, và lý do là để cho báo chí của nhà nước có thể tự do bịa đặt. Ông viết, lý do là để “ngăn ngừa không cho người quan sát dễ dàng lật tẩy những lời tường thuật rất ư sai lạc, bằng những sự thật đáng xấu hổ”. Ông Fairfax đặc biệt nêu thí dụ bài báo An Ninh Thế Giới, trực thuộc Bộ Công An Việt Nam, đề ngày 23 tháng 1, 2010. Bài báo này có những câu hỏi trả lời phỏng vấn của ông Trần Huỳnh Duy Thức, được viết như thể phóng viên phỏng vấn ông Thức lúc ông Thức trên đường vào tòa. Tuy nhiên, ông Fairfax cho biết, “bốn bị cáo được đưa từ xe công an vào thẳng phòng xử trong vòng vây của một đám đông công an, không ai được đến gần, chứ đừng nói chi phỏng vấn, những bị cáo này”. Bài báo của An Ninh Thế Giới cũng trích dẫn lời khai của Luật Sư Lê Công ịnh rằng ông “đã bị lôi kéo vào những âm mưu hòng lật đổ chính quyền nhà nước…” Ông Fairfax báo cáo về Washington rằng câu nói đó do phóng viên An Ninh Thế Giới bịa ra và đặt thêm vào sau lời khai của ông ịnh…
Edit Phương Tu Tiên Thái Phi.[1] Trình Giảo Kim 程咬金 589 - 665, là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, hảo hán này là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Ai mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo luận là ai đi nữa, khi bỗng nhiên nhìn thấy một người chạy vụt ra từ phía sau núi giả thì đều sẽ bị dọa sợ đến nhảy dựng. Đặc biệt, người này còn vô cùng chật vật, quần áo không chỉnh phản xạ, Tứ Hoàng tử vội vàng lấy tay đè lên tim mình, thở hổn hển vài cái, không có gì đáng ngại. Ngũ Hoàng tử hồi phục lại tinh thần, lo lắng nói "Tứ ca không sao chứ? Người đâu, còn không mau kéo nữ nhân này xuống!"Tất nhiên sẽ có vài cung nhân theo sau Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử. Ngay lập tức một tiểu thái giám nhanh nhẹn tiến lên kéo Phùng Viện Viện đang chật vật đi khỏi, ra tay rất mạnh mẽ, không một chút bận Hoàng tử là người có lòng hiếu kỳ rất lớn, hắn nhìn nữ tử vô cùng chật vật trước mắt, cười nói "Ngũ đệ, xiêm y nàng ta đang mặc chính là của tú nữ, còn là màu hồng phấn. Đệ nói xem, trong lúc mọi người đang chuẩn bị rời cung, một tú nữ xuất thân thấp hèn một mình một ngựa chạy đến đây để làm gì?"Ngũ Hoàng tử không thắc mắc nhiều như vậy, lạnh nhạt nói "Đưa nàng ta đến Thận Hình tư đi, chưa tới nửa ngày là Tứ ca có thể biết được lý do rồi."Tứ Hoàng tử cười haha, mở miệng nói "Ngũ đệ thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả. Ta thấy nữ tử này cũng coi như là hoa nhường nguyệt thẹn, thật không đành lòng lạt thủ tồi hoa [2]."[2] Lạt thủ tồi hoa 辣手摧花 Ra tay độc ác phá hỏng cái Hoàng tử biết Tứ ca chỉ là đang chế nhạo hắn mà thôi, thật sự không phải vì nữ nhân không quen biết trước mắt này mà cầu tình. Là huynh đệ thân cận, hắn biết, nếu luận về độ tàn nhẫn, Tứ ca còn hơn hắn gấp bội. Tài hoa phong nhã, quân tử thanh lịch chỉ là để thể hiện cho người ngoài xem mà thôi, thực chất vị Tứ ca này chính là quân sư trong nhóm huynh đệ bọn hắn, lòng dạ vô cùng hiểm sao Phùng Viện Viện cũng chỉ là một nữ hài mười bốn, mười lăm tuổi, sức lực yếu ớt, có liều mạng giãy giụa cỡ nào đi nữa thì cũng không cách gì thoát khỏi cánh tay rắn chắc của tiểu thái giám. Cuối cùng nàng chỉ có thể rướn cổ hô to về phía hai vị Hoàng tử "Tứ Hoàng tử điện hạ! Ngũ Hoàng tử điện hạ! Thần nữ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!"Tứ Hoàng tử hơi chán ghét nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Ngũ Hoàng tử, khóe miệng mang theo ý cười khinh mạn, mở miệng nói "Xem ra ý kiến của Ngũ đệ vô cùng chính xác, Thận Hình tư là nơi xử lý tốt nhất. Được rồi, mau kéo xuống đi."Hai tiểu thái giám liền mạnh mẽ kéo Phùng Viện Viện rời đi. Nàng ta hoảng sợ trợn trừng mắt lên, vội vàng hét lớn "Ngũ Hoàng tử điện hạ! Thần nữ có chuyện muốn bẩm báo, chuyện này liên quan đến Ôn Quý tần, mong ngài nghe một chút!"Ngũ Hoàng tử đột nhiên nhíu mày, hắn biết, Ôn Quý tần là sinh mẫu của hắn. Khi hắn còn nhỏ chưa nhận thức được gì, thì Ôn Quý tần phạm trọng tội bị ban chết, kể từ đó hắn được nuôi dưỡng dưới gối của Thục phi. Dường như quan hệ giữa Thục phi và sinh mẫu Ôn Quý tần cực kỳ xấu, cho nên Thục phi đối xử với hắn vô cùng lạnh nhạt, vì thế dưỡng thành tính cách của hắn như ngày hôm cùng, Ngũ Hoàng tử vẫn phất tay cho người buông Phùng Viện Viện ra, cau mày nói "Ngươi là cô nương Trương thị sao?" Ôn Quý tần xuất thân từ vọng tộc Trương thị, mặc dù những năm gần đây địa vị trên triều không còn uy thế như trước nữa, thế nhưng suy cho cùng vẫn là gia tộc lâu đời, vẫn vô cùng danh Viện Viện quỳ rạp xuống đất, mở miệng nói "Thỉnh Điện hạ cho lui hết những người hầu cận."Tứ Hoàng tử nhìn Ngũ Hoàng tử, cảm thấy nữ tử này vô cùng kỳ quặc. Nhưng mà chuyện liên quan đến Ôn Quý tần, hắn cũng không tiện khuyên giải. Dù sao, cái chết của Ôn Quý tần cũng có liên hệ trực tiếp đến mẫu phi Kỳ Quý phi của Hoàng tử yên lặng nhìn Phùng Viện Viện một hồi, sau đó cho cung nhân phía sau lui xuống. Tứ Hoàng tử chuẩn bị xoay người rời đi thì Phùng Viện Viện lại mở miệng nói "Thỉnh Tứ Điện hạ dừng bước, chuyện thần nữ muốn nói cũng có liên quan đến Tứ Điện hạ."Tứ Hoàng tử nhíu Viện Viện nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định là không có người ngoài thì nàng mới chậm rãi mở miệng nói "Thần nữ không phải là cô nương Trương thị, thần nữ tên là Phùng Viện Viện, là nữ nhi của Tri huyện Phùng Danh Chương thuộc huyện Đan Dương, quận Hoài An. Tất nhiên hai vị Điện hạ không biết phụ thân của thần nữ, nhưng hẳn là hai vị Điện hạ biết mẫu thân của thần nữ, tên bà ấy là Tô Trân Như."Sắc mặt Ngũ Hoàng tử lạnh lẽo, lãnh đạm nói "Tô Trân Như? Tứ ca có biết không?"Tứ Hoàng tử lạnh nhạt nói "Tất nhiên là không biết."Phùng Viện Viện khẽ nức nở, lên tiếng nói "Thần nữ có một câu chuyện xưa muốn kể, có lẽ khá là dài, không biết hai vị Điện hạ có bằng lòng nghe không?"Tứ Hoàng tử cười nhạo một tiếng, mở miệng nói "Nếu như ngươi đã biết hai người chúng ta là Điện hạ, vậy thì phải biết chúng ta không có nhiều thời gian nghe chuyện xưa của ngươi, muốn nói gì thì nói nhanh đi, còn không thì Thận Hình tư đang chờ ngươi đó."Từ trong hốc mắt của Phùng Viện Viện rơi xuống một giọt lệ, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói "Mẫu thân của thần nữ xuất thân từ Tô thị ở quận Hoài An. Năm đó, khi tiên hoàng còn tại vị, Tô thị bị gian thần hãm hại, định tội lưu đày, phần lớn nữ quyến đều bị sung vào Giáo phường tư [3] trong Nhạc phường. Mẫu thân của thần nữ và đường muội của mẫu thân liền nương tựa vào nhau mà sống qua ngày ở Nhạc phường."[3] Giáo phường tư 教坊司 Cơ quan quản lý âm nhạc thời phong kiến, được thành lập vào thời nhà Đường, chuyên về quản lý và biểu diễn âm nhạc dân Hoàng tử cau mày nói "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"Phùng Viện Viện không nhịn được mà khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói "Đường muội của mẫu thân tên là Tô Mị Nhi, vào năm Hưng Trinh thứ tư, nhờ hiến vũ trong yến tiệc đêm giao thừa mà được Hoàng thượng nhìn trúng, nạp làm phi thiếp, được phong Tòng Thất phẩm Tiểu nghi, ở hậu điện của Tiêu Phòng cung."Ngũ Hoàng tử sửng sốt một chút. Trong ấn tượng của hắn, trước giờ ở hậu điện Tiêu Phòng cung luôn là Triệu Quý nhân - mẫu phi của Cửu Hoàng tử cư ngụ, không hề có bóng dáng của Tô Tiểu nghi. Hơn nữa, hắn sống ở Tiêu Phòng cung nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe ai đề cập qua vị phi tần Tô thị Viện Viện nhìn Ngũ Hoàng tử, khóc ròng nói "Tô Tiểu nghi được Hoàng thượng sủng ái vô cùng. Mẫu thân Tô Trân Như của ta được Tô Tiểu nghi thu về, trở thành cung nữ thiếp thân. Đáng tiếc, cảnh tượng đẹp đó không duy trì được lâu. Bởi vì Tô Tiểu nghi đắc sủng nên đã chọc giận hai vị quý nữ ở Tiêu Phòng cung là Thục phi và Ôn Tần.""Mùa đông, trong hậu điện không có lò sưởi, cũng không có chăn đệm ấm áp, Tô Tiểu nghi vì vậy mà bị bệnh, lại còn phải chịu đựng sự nhạo báng của người khác, rằng thân thể nàng ấy quá ti tiện, nên không nhận nổi sự ân sủng. Ngay cả lúc Tô Tiểu nghi mang thai cũng không được ai chăm sóc. Sau khi Hoàng thượng biết chuyện thì đã thăng vị cho Tô Tiểu nghi thành Tô Cơ, hơn nữa còn chuyển nàng ấy đến Giáng Vân điện. Thế nhưng, bởi vì Thục phi và Ôn Tần hãm hại, Tô Cơ cả ngày buồn bực ưu sầu, cuối cùng vì khó sinh, băng huyết mà chết."Dường như Ngũ Hoàng tử có chút dự cảm không lành, nhưng vẫn lạnh lùng như trước, lên tiếng nói "Ngươi nói những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Ai biết là thật hay giả, lại còn dám tùy tiện bịa đặt chuyện về mẫu phi, tất cả đều là lời xằng bậy."Phùng Viện Viện ngẩng đầu nhìn Ngũ Hoàng tử, thốt ra từng chữ từng câu "Tuy Tô Cơ không còn, nhưng nàng đã để lại một cặp nhi tử song sinh, đứng thứ tư và thứ năm."Con ngươi của Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đều co rút lại. Tứ Hoàng tử không tự chủ được mà đè tay lên trái tim đang kích động của mình, sau đó hắn nhắm mắt lại rồi chậm rãi thở ra một hơi. Còn Ngũ Hoàng tử thì sững sờ tại chỗ, sắc mặt trở nên dữ tợn, hắn nhìn Phùng Viện Viện, cắn răng nói "Hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi có chứng cứ không?"Phùng Viện Viện lệ đầy mặt, mở miệng nói "Mẫu thân của thần nữ vốn luôn làm bạn bên người Tô Cơ. Mãi cho đến thời khắc cuối cùng, mẫu thân thần nữ mới biết trên người của hài tử nhỏ hơn có một vết bớt bằng móng tay ở mặt trong bắp đùi, hình dạng gần giống như hồ lô."Trong tay áo, bàn tay của Ngũ Hoàng tử đã nắm chặt thành quyền. Đúng vậy, đích xác là mặt trong bắp đùi của hắn có một vết bớt, trùng khớp với lời nói của nữ nhân trước mắt này. Hơn nữa, trong số đông đảo các huynh đệ, thật sự hắn giống với Tứ ca nhất. Mặc dù hình thể khác nhau, thế nhưng mặt mày ngũ quan thì quả thật là cực kỳ giống nhau...Phùng Viện Viện tiếp tục nói "Song sinh nhi tử là điều không lành, cho nên Thục phi và Ôn Tần có ý định mỗi người đoạt lấy một hài tử đem về, vui vẻ cả đôi đường. Thế nhưng, Tứ Hoàng tử lại chẩn ra bị bệnh tim bẩm sinh, Thục phi và Ôn Tần đều không muốn hài tử bệnh tật như vậy nên đã tranh đoạt Ngũ Hoàng tử, tranh đến mức sinh ra hiềm khích. Cuối cùng Thục phi thua cuộc, Ôn Tần giành được Ngũ Hoàng tử, thăng vị thành Ôn Quý tần. Cũng từ đấy mà hai người dần dần xa cách, đấu đá trong Tiêu Phòng cung cũng theo đó mà trở nên oanh oanh liệt liệt."Trong lòng bàn tay Ngũ Hoàng tử đã có vết máu, thanh âm khàn khàn "Đủ rồi, đừng nói nữa. Mỗi một câu ngươi nói ta đều không tin. Người đâu! Kéo nữ nhân này xuống!"Cung nhân đứng cách đó nghe thấy tiếng gọi, vội vàng tiến lên kéo Phùng Viện Viện đang quỳ dưới đất đi khỏi. Phùng Viện Viện cũng không giãy giụa như trước nữa, ngược lại giống như được giải thoát vậy, cuối cùng lên tiếng nói "Thần nữ đã hoàn thành giao phó của mẫu thân. Rốt cuộc sau nhiều năm như vậy, tâm nguyện của mẫu thân cũng đã đạt được. Trước khi lâm chung, hi vọng xa vời cuối cùng của mẫu thân là có thể diện kiến hai vị Điện hạ, nhưng đáng tiếc, đã quá muộn."Ngũ Hoàng tử và Tứ Hoàng tử vẫn đi chung với nhau, nhưng lại im lặng suốt cả đường lối rẽ, Ngũ Hoàng tử nhẹ giọng nói "Tứ ca, đệ đệ đi trước một bước."Tứ Hoàng tử thâm trầm nhìn Ngũ Hoàng tử một cái, rồi gật gật đầu nói "Ngũ đệ đi thong thả."Thượng Dương Hoàng tử bước đi trên con đường lát đá quen thuộc, trên mặt vẫn bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong lòng lại mông lung mờ mịt, không biết là đang suy nghĩ điều gì nữa, giống như hắn đã đi vào cõi thần tiên vậy. Đôi mắt sáng ngời kia bây giờ cũng không có tiêu mà, cho dù hắn có nhắm mắt lại không nhìn đường đi nữa, thì hắn cũng có thể bước đi an ổn trên con đường này, bởi vì hắn đã đi quá nhiều lần, quá quen thuộc với nó rồi. Nơi này, là nhà của mẫu phi ôn hòa khoan dung, có Tứ muội hoạt bát khả ái, có Bát đệ đáng yêu nghịch ngợm, có Lục đệ nội liễm thẹn thùng, tất cả vì sao lại hoàn mỹ đến như vậy? Hoàn mỹ đến mức làm người ta muốn rơi ra hắn không phải là hài tử của mẫu phi sao?Tứ Hoàng tử chậm rãi bước đi, cũng chậm rãi nghĩ ngợi. Tính cách mẫu phi dịu dàng hiền thục nhất, cho dù một hài tử có bệnh tim bẩm sinh như hắn, chỉ cần là phụ hoàng đưa ra, thì nhất định mẫu phi sẽ nuôi dưỡng, phải không? Hơn nữa còn nuôi dưỡng tốt hơn so với hài tử thân sinh của mình, đây quả thật là chuyện mẫu phi có thể Hoàng tử lặng lẽ cười, nước mắt vô thức rơi xuống, thấm vào trong Hoàng tử không đến chính điện thỉnh an mẫu phi, mà tới gian phòng của hắn ở khi còn nhỏ. Bài trí nơi này vẫn giống như trước kia, món đồ chơi nhỏ bằng gỗ được chế tác tinh xảo, con rối to này, còn có trống bỏi mẫu phi tự tay làm nữa...Một tiểu thái giám tiến vào, hơi khom người hành lễ "Nô tài tham kiến Tứ Điện hạ, Điện hạ cát tường."Tứ Hoàng tử chậm rãi quay đầu lại, tất nhiên trong Thượng Dương cung cũng có người của hắn. Hắn sống ở đây nhiều năm như vậy, thậm chí hắn còn giống chủ nhân của cung điện này hơn cả mẫu phi. Mẫu phi không tranh với đời, ôn hòa khoan thứ, nhưng hắn thì lại không hắn muốn bảo hộ nhất chính là mẫu phi. Chỉ là bây giờ, mẫu phi vẫn còn là mẫu phi sao?
trình giảo kim là ai